Hương hoa sữa khiến tôi nhớ về 1 năm trước... tôi nhớ, nhớ em... nhớ lắm. Tôi nhớ về khoảng thời gian ấy, lạnh buốt, mưa phùn nhưng với 1 chiếc xe đạp, 1 sự quyết tâm, 1 sự cố gắng tôi vẫn đi... âm thầm và lặng lẽ... tôi hay nghêu ngao hát bài " người thầy" và chợt cười khi nghĩ mình giống người thầy ấy... rồi tôi nhớ mỗi lần đi mưa về, lạnh tôi lại đặt STT " em nhớ anh như đông về nhớ rét" - người ấy đã buzz nick hỏi " nhớ anh nào mà nhớ kinh thế " buột miệng 1 câu " nhớ anh", người ấy lại hỏi " nhớ anh thật hok" sau câu đó là sự im lặng và lảng chuyện... nhưng mà thực, mình nhớ hắn thật mà, nghĩ lại, 1 năm trước mình ngu ngơ quá, giờ mình đã để con tim mình ngủ yên rùi, vì mình đã hok còn tin tưởng vào con trai nữa rùi, mất hết niềm tin...con đường mòn Lĩnh Nam không phải là dễ đi nhưng tôi yêu chúng đến lạ, có lẽ nó làm cho tôi có quá nhiều tâm trạng, và có 1 nơi cần mình.
... giá... tôi vẫn là tôi của một năm trước, những ngày tháng đó thật êm đềm, thoải mái. có lẽ tôi quá ích kỷ, quá tham lam cái gì tôi cũng muốn làm... Những người bạn dường như dần xa tôi, không biết vì lí do gì, có lẽ bên cạnh tôi mọi người thấy mệt mỏi, tôi cũng mệt mỏi lắm. Nhưng tôi vẫn phải cười, tôi vẫn là tôi đầy mạnh mẽ, nhưng hư vô... và tôi là cát bụi... sự thật là thế, tôi là cát bụi, sẽ mãi là cát bụi... tôi mệt mỏi, dạo này tôi đọc quá nhiều tin từ miền trung rùi vùng cao... nhiều lúc... tôi không dám kích vào... vì tôi sợ, tôi lại có cảm giác thất vọng vì bản thân... bởi chẳng làm được gì
Tôi mệt quá, đau...
Một tin SMS " sao em không thử xin lên làm phó chủ tịch ở 1 vùng cao, họ cần những người cán bộn đoàn mới ra trường như em" - Nhìn lại, ừ nhỉ, hay mình đi, hok phải là cương vị là 1 phó chủ tịch, đi để có thể làm 1 điều gì đó cho các em... Nhưng, còn Nhân Ái thì sao, tôi băn khoăn, tôi lo sợ vì tôi chưa làm được gì cho nó cả, mà gần như tôi đang làm tan tất cả, tan sự nhiệt huyết của những em mới tham gia từ ban đầu, tôi không có định hướng, mịt mù, rối như tơ vò... Tại sao tôi lại gặp NA để bây giờ tôi lại chênh vênh trong lựa chọn, tôi muốn đi, đi xa, thật xa, đến những nơi thật sự cần tôi... tôi muốn hiểu thêm về cuộc sống của họ, có thể tôi không giúp gì được cho họ, tôi chỉ muốn rằng ' khơi nguồn cảm hứng " cho họ mà thôi. Tôi đi rùi tôi sẽ lại về cơ mà. Có lẽ tôi hơn các bạn của tôi, vì gia đình tôi đông anh em, bố mẹ hướng cho tôi đi... và tôi nghĩ, chỉ cần mình làm việc tốt, đó cũng là một ơn gọi rồi... tôi sẽ đi, dù trước hay sau...
Những em nhỏ, hãy chờ tôi, tôi sẽ đi... vô vọng... hự hự
Chợt nhớ đến lời của một thằng bạn " c là người của xã hội mất rồi", Phải vậy hok ? có lẽ không, vì đơn giản, tôi chỉ muốn làm những gì mình thích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét