Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Em !


Em !
Chị em mình đã gặp nhau và quen nhau như thế nào, và tự bao giờ chị em mình trở lên thân thiết như thế này nhỉ? Mỗi lần em hỏi như thế chị thường im lặng và cười. Ừm có lẽ do Chúa sắp đặt để chị em mình được đến với nhau , được giúp đỡ lẫn nhau em nhỉ. Mọi người thường nói em và chị có nhiều điểm giống nhau, giống nhau đến lạ, có lẽ là thế vì mình đều là anh em 1 nhà, là con của Chúa mà. Cũng có đôi khi bạn hỏi em " chị ấy là người như thế nào đối với em?" em trả lời " là chị gái em" những lúc như thế chị vui lắm em biết không?
Em, mỗi sáng dậy thấy một tin nhắn or 1 cuộc gọi nhỡ giữa đêm của em, thì chị sợ và lo lắm, chị sợ em có chuyện gì, rùi chị sợ em nghĩ quẩn, sợ lắm và trách mình sao không thức để lúc em cần chị sẽ ở bên em. Một số lần, nằm cạnh em, em khóc, em đã cố khóc không lên tiếng nấc để chị không biết, vì thế chị chẳng biết làm gì. Chỉ nằm cạnh giả vờ ngủ và nhìn em khóc, chị đau, em ạ.
Em luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ, cười trước mọi người, làm trò cho mọi người cười nữa, nhưng như thế chị lại càng lo cho em hơn, vì chính những lúc này chị biết rằng tâm trạng em đang rỗi bời, em đau, em muốn lấy cái gì đó để lấp đầy nỗi đau đó đi...
Em luôn nói rằng em không sao, nhưng chính lúc ấy em lại có sao và làm chị  bực lên vì em, ghét e 1 phút.
Em luôn khóc khi bố say, chị cũng chẳng biết khuyên ntn, lặng nhìn em khóc, làm trò em cười mà thôi.
Em luôn làm theo cảm tính của mình, chị ghét cái tính đó của em mặc dù chị biết cái tính đó cũng tồn tại trong con người chị.
Em cố giấu nỗi buồn để chị yên lòng, nhưng đâu có giấu nổi chị hả em. Chị thấy ghét em dần rồi.
Em khuyên người ta phải sống mạnh mẽ, thế còn em thì sao? em có sống mạnh mẽ có phó thác mọi sự cho Chúa không? hãy lạc quan lên em của tôi ơi, cái gì qua hãy cho nó qua, cái gì đang tồn tại nếu sai thì hãy sửa cho đẹp lòng Người mà em.
Tin nhắn của em " Chị ơi em muốn gục" " em muốn sống đến 33t" " em mong mầu nhiệm sẽ xảy ra, em sẽ đi khám trong thời gian tới, chị cùng đi với em chứ". Em có biết rằng những tin nhắn đó làm chị rối lên không, chị chỉ muốn chạy đến và hỏi cho ra nhẽ xem chuyện gì đang sảy ra với em. Em biết không? Sáng dậy chỉ phải mở ngay điện thoại xem có tin nhắn, cuộc gọi nào của em không nhưng ôi thôi đt của chị đêm qua hết pin... chị đã quyết tâm không ở nhà em nữa, vì một số lý do tế nhị, nhưng em thế này, chị nào dám. Em nói ông bảo " có người theo dõi ce mình vì ce mình hay đi lễ ở nhà thờ Thái Hà". Em tin điều đó à? chị chỉ là một con muỗi, họ phẩy là chết luôn chứ theo dõi làm gì hả em. Có lẽ em hiểu chứ? thực sự là chị về nhà, chị rất ngại ông bà em ạ. Rồi còn con bé Phương nữa, chị lo cho nó lắm. Em bảo " giá mà chị có thể phân thân ra được nhỉ", lúc đó chị chỉ thấy rằng điều đó thật ngốc. Nhưng giờ chị lại lập lại câu nói ấy ấy đấy...
Em tôi ơi.
Chị ghét em..
Chị ghét em
Nhưng thương em lắm.
Qúa khứ, hãy ném nó đi
Vật cản giữa đường hãy coi như là viên đá chắn đường mình và sút nó đi...
Chị em mình cùng cố gắng em nhé.... chị là Cát Bụi, em là Hư Vô, 2 thứ đó hợp lại thành 1 thể thống nhất đó.
1 điều nữa, chị cảm ơn em về tất cả.

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Một chuyến đi- bài viết muộn

Mù Cang Chải – Một chuyến đi
Đúng như dự định CLB Nhân Ái chúng tôi kết hợp cùng CLB Hoa Tình Nguyện tổ chức thành công chương trình ĐÔNG ẤM VÙNG CAO vào ngày 31/12, 1/1 và 1 / 1. Chúng tôi – những trái tim thiện nguyện – phần đông là sinh viên, chúng tôi không có tiền, khả năng xin kinh phí còn hạn hẹp. Nhưng cái chúng tôi mang đến cho các em ở đây không có đồng tiền, thứ vật chất nào có thể đổi được đó chính là sự sẻ chia cảm thông và tình yêu... Một chuyến đi với đầy ‎ nghĩa  hi vọng rằng Nhân Ái sẽ ngày càng có những chương trình thiết thực mang lại hơi ấm cho nhiều mảnh đời bất hạnh nhất là đối với những em ở vùng cao.
Xuất phát trước các bạn tình nguyện viên tôi và Loan lên đường trước để sắp xếp mọi việc trên Mù Cang Chải.
Ngày 30/12
3h sáng chúng tôi có mặt tại Yên Bái, may mắn vừa lên tới Yên Bái chúng tôi gặp các anh – người con trai của Yên Bái cũng có một l‎ tưởng giống chúng tôi đó là mang tình yêu, sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh. Các anh dặn dò chúng tôi phải làm những gì khi lên đây, cần gì khó khăn gì thì liên lạc với các anh, anh Thụy còn đón và mời về nhà ăn cơm nghỉ ngơi. Ôi những trái tim thiện nguyện.
17h – Bắt đầu xuất phát xuống MÙ CANG CHẢI – thoạt đầu tiên chúng tôi dự định đi bộ xuống nhưng đi hết thị trấn những bước chân của chúng tôi nặng trĩu => đành phải gọi điện cho thầy hiệu trưởng xuống đón.

Đón chúng tôi là thầy VỪ - một người có trái tim yêu các em học sinh ở đây một cách đặc biệt – chúng tôi có thể thấy được
Ngày 31/12
Tại Lào Cai
7h30 chúng tôi xuống UBND xã để làm những công việc còn lại với chính quyền. Ngồi đợi chủ tịch chúng tôi đã lưu lại được những khoảnh khắc thật ấn tượng.
Sáng sớm, lạnh vậy mà các em đã đánh trâu đi chăn.
Những gương mặt nhìn chúng tôi 1 cách lạ lẫm

8h30 Chúng tôi đi khảo sát dọc con đường cái MÙ CANG CHẢI. Chúng tôi phát kẹo, chơi những trò chơi cùng các em như ném Pao, đá bóng.
Thoạt đầu từ trên cao các em nhìn chúng tôi lạ lẫm
Nhưng chúng tôi đã làm quen và dường như cái khoảng cách về dân tộc không còn nữa....
Nét đẹp cô gái hơ mông :X



Các em nữ chơi ném Pao, các em nam chơi đá bóng
Hai đội bóng giao hữu với nhau, tỉ số nhớ không nhầm là 2 - 2, ha ha nữ gần vô địch, chúng tôi nhìn thấy rõ niềm vui của các em nữ
khi được chơi đá banh. :D
Những em nhỏ tuổi hơn...
Khi nghe thấy chúng tôi gọi lại phát kẹo, em đã chạy như bay cùng với đồ chơi " lốp xe lăn" của mình
Sự phấn khởi của cá em tự nhiên thấy yêu các em đến lạ.
Cười hạnh phúc...
Ngây ngô...
Bàn tay và đồ chơi của em làm tôi nghẹn lòng...
Chụp ảnh kỷ niệm...
Các em của chị - yêu lắm

16h về lại trường…
Và cảm động đến rơi nước mắt khi trời giá lạnh như thế mà tất cả các em trong trường cùng thầy Vừ đắp đường để mọi người đi đỡ khó khăn vất vả. Yêu con người nơi đây làm sao… các em và mọi người đã trông mong chờ đợi chương trình của NAC 1 tháng rùi.
Các em đang khuân đá để....
Đắp đường cho chúng tôi đi...
Các em đi một quáng đường rất xe để đưa 1 viên đá về...
Nếu chương trình không thành công - chúng tôi sẽ có lỗi với các em, đây chính là thể hiện sự ngóng trông chúng tôi đến sau 1 tháng của các em.
Thấp thoáng trên đường bé 2 tuổi đi bẻ ngô cùng ba...
…..
Tại Hà Nội
9h các bạn xuất phát, sự mong ngóng của mình đến ngẹt thở, không biết chuyến đi thế nào, liệu có an toàn không? Liệu có sảy ra chuyện gì không? 1 phút thấy rằng mình thật tác trách khi không đi cùng đoàn…
Chuẩn bị lên xe...
Nào mình cùng lên xe khác, nào mình cùng lên MCC nhé...

Luyến tiếc khi " đưa tiễn" những người anh em của mình "lên đường"

Niềm phấn khởi cho 1 chuyến đi của các bạn TNV
Trưởng đoàn xe Nhân Ái

18h55 đoàn có mặt tại MÙ CANG CHẢI, tôi đang ngồi ngon lành uống rượu cùng các thầy<thấy hơi áy náy>, xuống đón các em thấy mặt ai cũng tái nhợt đi, thương nhưng chả biết làm gì <chỉ biết đun nồi nước nóng để nấu mì tôm>, có lẽ vì chưa quen đi đường xa, vừa mệt vừa đói… thui hãy cứ coi đây như là một sự trải nhiệm của mọi người vậy.
Mệt nhưng khi tới nơi hình như ai cũng " tươi" ý :D
Các em xuống đón anh chị

Lên trường....
Một số chú gà sau khi di chuyển từ Hải Dương lên đã say vật vã... :-ss
Bữa đầu tiên tại MCC - Dung: Khiếp chị ăn tham thế chị Hòa
Giao lưu làm quen cùng các em.
Chị dạy em làm theo - các em đến là thông minh.


Cùng các thầy cô giáo chia sẻ.


Kể chuyện gì mà như đang cầu nguyện vậy Loan...
Đêm xuống NAC và 1 số bạn bên HTN giết gà để chuẩn bị cho ngày mai, phần đông số còn lại đi ngủ, trời lạnh, sương mù dày đặc, xe hàng đến muộn hok có chăn đắp – 2 đêm trải nhiệm cho mọi người nhé – bài học.
 Bọn này hành nghề mổ gà tốt :-ss
Oạch - đồng chí này đứng cổ vũ.
Đêm không chăn đầu tiên
Bác này không ngủ được ngồi đánh đàn....
Đố ai có giấc ngủ say đêm đó...
Ngày 01/01
6h mọi người cùng dậy đánh răng rửa mặt, phân công công việc bắt đầu công việc của một ngày...
Còn sáng tinh mơ các em đã dậy để quét sân và lớp học...

Nhóm Hậu cần.
Các đồng chí chuyên chặt gà...
Các em cũng phụ giúp các chị cùng làm....
Ôi đội hậu cần...

Nhóm Văn nghệ
Dạy các em nhảy những bài cộng đồng
Chơi trò gì đây????
Dạy các em hát...
Một góc nhỏ các bạn đang tập múa để dạy cho các em...
Nhóm lấy củi...
Được sự hướng dẫn của các em, các đồng chí nhà ta kiếm được khơ khớ củi
Đẹp
Nhóm sửa chữa....
Đội quân xây dựng thể hiện sự khéo léo của mình....
11h - giờ ăn đến rồi giờ ăn đến rùi, mời anh chị em xơi, mời anh chị em xơi....
Làn đầu tiên các em được ăn những món ngon thế này,
Bình thường các em chỉ được ăn các khô + nước rau + cơm gạo mông
Các em nói bữa ăn hôm nay còn to hơn cả ngày tết của các em. Nghẹn...
Nhìn các em ăn chúng tôi cũng thấy vui và hạnh phúc...
Ngon quá - mình gắp tiếp miếng nào nhỉ :D
Ăn nhanh cho tớ mượn bát, thèm lắm rùi :D


Các thầy cô giáo và TNV giao lưu
Buổi chiều, tiếp tục dạy các em học hát, nhảy, mua, và có cả cuộc thi vẽ "ước mơ của em".
Các em hăng say học hát
Tiếp tục nhảy.
Một khoảng lặng...


Những điệu nhảy quen thuộc của các em.
Các em đang vẽ ước mơ cho em.
Và đây là kết quả...., có rất nhiều ước mơ, ước mơ làm bác sỹ, ước mơ làm cô giáo, thầy giáo, ước mơ làm chú bộ đội...
ước mơ của em làm bác sỹ
Cũng có ước mơ rất giản đơn đó là....
Lờ A Dờ - ước mơ của em chỉ đơn giản là 1 nụ cười thật tươi, 1 nụ cười trọn vẹn
Bởi em bị sứt môi bẩm sinh....
Em chưa bao giờ có 1 nụ cười trọn vẹn.
Và buổi tối văn nghệ là thành quả của 1 ngày tập luyện của các em....
Các em thích thú vì lần đầu tiên được trang điểm



Chỉ một ngày thế nhưng các em đã học và múa được những điệu khá khó.
Các em hát rất hay...
Các em nam.
Trao giải cho những em trong cuộc thi " ước mơ cho em"
Anh Tùng - Trao quà cho nhà trường
Thay mặt CLB lên tặng quà cho nhà trường.
Những tiết mục của các anh chị
Bạn Hùng CBK
Các cô các chị đi xem...
Cùng nhảy nào....

Sự chăm chú của các em.
Vui lửa trại....
Lửa bập bùng
Mẹ...
Khoảnh khác....
Ra dáng quan lớn phết :))
Cuối chương trình...
00h00 mọi người đi ăn và ngủ sau 1 ngày vất vả...
Ngày 02.01...
4h sáng xe hàng về....
Những bóng ma trong đêm
Khỏe :D
ai kia, lấy cả chăn trùm lên đầu...

Những chiếc chăn và bộ quầ áo được chuyển cho các em tuy không nhiều nhưng hi vọng rằng nó sẽ sưởi ấm cho các em trong 
mùa đông lạnh giá này...

Trao chăn cho các em...
9h tiễn các em ra về bịn rịn và lưu luyến... và có cả những giọt nước mắt
Chụp ảnh kỷ niệm trước cổng trường cùng thầy cô và các em....

Đoàn về, còn tôi, Thảo, Loan ở lại, và nếu ai hỏi tôi " có hối hận không" tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời " không". Bởi lẽ....
Có ở lại tôi mới biết được tình cảm của con người nơi đây dành cho chúng tôi nhiều đến ngần nào...
Có ở lại tôi mới biết được sự ham học hỏi và hiếu động của các em như thế nào.
Có ở lại tôi mới biết được những ước mơ hoài bão của các em. Có em ước mơ mình làm bác sỹ để chữa bệnh cho dân làng, nhiều em ước mơ là cô giáo để đem cái chữ về cho bản, có em ước mơ làm bộ đội để bảo vệ dân làng. Và đặc biệt cái ước mơ nho nhỏ của 1 em làm tôi ấn tượng em Lờ A Dờ " em ước mình là người bán hàng để kiếm tiền nuôi gia đình".... Và vô vàn ước mơ khác. Đó, các em cũng có những ước mơ, những hoài bão, nhưng những ước mơ đó sẽ đi đến đâu? liệu các em có thực hiện được không nếu các em không có cái cần và mồi câu?... Một dâu chấm hỏi.
Những ước mơ của các em. Liệu có được thực hiện? Một câu hỏi lớn chưa có lời giải đáp....