Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Tôi nợ người, nợ đời, nợ tất cả.

Cát Bụi - Tôi nhớ.

Tôi nhớ, nhớ em... nhớ lắm. Tôi nhớ về khoảng thời gian ấy, lạnh buốt, mưa phùn nhưng với 1 chiếc xe đạp, 1 sự quyết tâm, 1 sự cố gắng tôi vẫn đi... âm thầm và lặng lẽ... tôi hay nghêu ngao hát bài "người thầy" và chợt cười khi nghĩ mình giống người thầy ấy... rồi tôi nhớ mỗi lần đi mưa về, lạnh tôi lại đặt STT " em nhớ anh như đông về nhớ rét". Buồn cười thật. Con đường đầy hương hoa sữa đó đã kết nối tôi với em - cô học trò đầu tiên của mình. Em lớp 1, tôi năm thứ 3 đại học, đều đặn, em dành tặng tôi những điểm 10 và 2 giấy khen xuất sắc. Em bây giờ thế nào? vẫn có người kèm em chứ? tôi đã mất tăm từ ngày tôi dành tình cảm của mình cho 1 thứ khác lớn hơn em. Tôi hứa sẽ trở lại thăm em thường xuyên... nhưng... tôi thất hứa.