Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Em !


Em !
Chị em mình đã gặp nhau và quen nhau như thế nào, và tự bao giờ chị em mình trở lên thân thiết như thế này nhỉ? Mỗi lần em hỏi như thế chị thường im lặng và cười. Ừm có lẽ do Chúa sắp đặt để chị em mình được đến với nhau , được giúp đỡ lẫn nhau em nhỉ. Mọi người thường nói em và chị có nhiều điểm giống nhau, giống nhau đến lạ, có lẽ là thế vì mình đều là anh em 1 nhà, là con của Chúa mà. Cũng có đôi khi bạn hỏi em " chị ấy là người như thế nào đối với em?" em trả lời " là chị gái em" những lúc như thế chị vui lắm em biết không?
Em, mỗi sáng dậy thấy một tin nhắn or 1 cuộc gọi nhỡ giữa đêm của em, thì chị sợ và lo lắm, chị sợ em có chuyện gì, rùi chị sợ em nghĩ quẩn, sợ lắm và trách mình sao không thức để lúc em cần chị sẽ ở bên em. Một số lần, nằm cạnh em, em khóc, em đã cố khóc không lên tiếng nấc để chị không biết, vì thế chị chẳng biết làm gì. Chỉ nằm cạnh giả vờ ngủ và nhìn em khóc, chị đau, em ạ.
Em luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ, cười trước mọi người, làm trò cho mọi người cười nữa, nhưng như thế chị lại càng lo cho em hơn, vì chính những lúc này chị biết rằng tâm trạng em đang rỗi bời, em đau, em muốn lấy cái gì đó để lấp đầy nỗi đau đó đi...
Em luôn nói rằng em không sao, nhưng chính lúc ấy em lại có sao và làm chị  bực lên vì em, ghét e 1 phút.
Em luôn khóc khi bố say, chị cũng chẳng biết khuyên ntn, lặng nhìn em khóc, làm trò em cười mà thôi.
Em luôn làm theo cảm tính của mình, chị ghét cái tính đó của em mặc dù chị biết cái tính đó cũng tồn tại trong con người chị.
Em cố giấu nỗi buồn để chị yên lòng, nhưng đâu có giấu nổi chị hả em. Chị thấy ghét em dần rồi.
Em khuyên người ta phải sống mạnh mẽ, thế còn em thì sao? em có sống mạnh mẽ có phó thác mọi sự cho Chúa không? hãy lạc quan lên em của tôi ơi, cái gì qua hãy cho nó qua, cái gì đang tồn tại nếu sai thì hãy sửa cho đẹp lòng Người mà em.
Tin nhắn của em " Chị ơi em muốn gục" " em muốn sống đến 33t" " em mong mầu nhiệm sẽ xảy ra, em sẽ đi khám trong thời gian tới, chị cùng đi với em chứ". Em có biết rằng những tin nhắn đó làm chị rối lên không, chị chỉ muốn chạy đến và hỏi cho ra nhẽ xem chuyện gì đang sảy ra với em. Em biết không? Sáng dậy chỉ phải mở ngay điện thoại xem có tin nhắn, cuộc gọi nào của em không nhưng ôi thôi đt của chị đêm qua hết pin... chị đã quyết tâm không ở nhà em nữa, vì một số lý do tế nhị, nhưng em thế này, chị nào dám. Em nói ông bảo " có người theo dõi ce mình vì ce mình hay đi lễ ở nhà thờ Thái Hà". Em tin điều đó à? chị chỉ là một con muỗi, họ phẩy là chết luôn chứ theo dõi làm gì hả em. Có lẽ em hiểu chứ? thực sự là chị về nhà, chị rất ngại ông bà em ạ. Rồi còn con bé Phương nữa, chị lo cho nó lắm. Em bảo " giá mà chị có thể phân thân ra được nhỉ", lúc đó chị chỉ thấy rằng điều đó thật ngốc. Nhưng giờ chị lại lập lại câu nói ấy ấy đấy...
Em tôi ơi.
Chị ghét em..
Chị ghét em
Nhưng thương em lắm.
Qúa khứ, hãy ném nó đi
Vật cản giữa đường hãy coi như là viên đá chắn đường mình và sút nó đi...
Chị em mình cùng cố gắng em nhé.... chị là Cát Bụi, em là Hư Vô, 2 thứ đó hợp lại thành 1 thể thống nhất đó.
1 điều nữa, chị cảm ơn em về tất cả.

Không có nhận xét nào: