Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Linh tinh...




Phản ứng sau chuyến lên HN kết hợp với việc lao động quần quật khiến cơ thể mệt mỏi rã rời, chân tay không thể nhấc lên được, đã thế ngay cái hum đầu tiên bị ngã cầu thang ở nhà chị gái, đau điếng nhưng nào đâu dám... rùi nằm bẹp giường, rùi đi đâu cũng buồn ngủ, ngồi đâu cũng buồn ngủ còn đêm thì người như bị sốt rét không thể ngủ được, 1h,2h,3h cũng không chập mắt... anh hỏi " em ốm à?" " Đâu, em ốm đâu, chỉ là mệt thui mà" - ừ thì mình có ốm đâu, thể trạng hơi yếu thui. Nhìn bố mẹ làm, anh làm em đâu đành lòng ngồi 1 chỗ... và cứ thế là cố... đến hôm nay ngực đau thắt lại. Chốt 1 câu " em mệt thật". Mẹ dường như cũng ốm, bố cũng thế, anh cũng rất mệt. Ừ anh nói " nhà không có điều kiện nên mình phải thế này, haizz" em thấy vui và hạnh phúc mà, chỉ duy có điều em hơi mệt chút + thương bố mẹ thui, nói bố mẹ nghỉ mà bố mẹ có chịu nghỉ đâu?

Qua nay cũng chẳng buồn nt, nghe điện của ai mặc dù đã đôi lần nằm ở giường, mệt nhoài , thèm nói chuyện vu vơ với ai đấy, nửa đêm không ngủ được nhặt điện thoại lên, tìm số, cuối cùng lại bỏ xuống nghĩ ngợi " biết nói chuyện gì, lại nửa đêm nửa hôm làm mất giấc ngủ của họ - điên thật". Nửa đêm cũng có 1 vài số nhắn tin cho mình, muốn nhắn lại lắm, nhưng mân mê 1 chút rùi lại vứt đt xuống... rỗng... Đã thế cái chứng đau đầu điên khùng cứ bủa vây mình, cả đau bụng nữa, chắc điên với chúng mất thui. Lần này ta sẽ uống hết thuốc xem chúng mày có chịu để ta yên không nhé. Hức

Anh nói " em làm mấy ly rượu vào để ngủ cho ngon, 1,2 ly ăn thua gì, anh thấy mày cứ ùng ục trên nhà lúc nửa đêm vậy?" - Em thề, em cố nhắm mắt, mà không ngủ được. :( đầu độc em tập tành uống rượu sao?

Ấm ấp...

Mẹ nhìn con không ăn uống không đâu vào đâu... thương, con nhìn mẹ thương... Thằng cháu 4t nhìn dì nó hỏi " dì làm có mệt không" - cảm động tý khóc- " dì mệt lắm" - " cháu ngồi chơi chẳng thấy mệt gì cả dì ạ" - tự nhiên thấy vui. Ăn cơm xong lấy cam và dưa ra ăn thằng cháu kêu " cháu no quá" - " ai no không đc ăn nữa, không bị bệnh chết sớm đấy" " cháu không no đâu dì ạ, cháu đùa đấy" - Thằng cháu làm mình cười teo. Thằng ku Hiếu học lớp 1 " dì ơi xem cháu vẽ nhà, đây là tầng 1, đây là tầng 2, đây là cửa sổ..." " thế còn đây là cái gì?" " nó là nhà vệ sinh, còn ở dưới là hố phân" - "cháu tôi ơi sao hố phân lại to hơn cả nhà vệ sinh vậy? mà thời buổi này họ xây tự hoại hết, mà sao vác cả hố phân lên tầng 2 vậy?" - " để cháu sửa lại" - " ừ, vẽ đẹp lắm, cố gắng học sau này làm kiến trúc sư vẽ nhà cho dì nhé" - " cười cười, vâng". Thấy ấm áp, bình yên và hạnh phúc. Không đâu bằng gia đình mình cả, chợt nghĩ sắp phải lên HN, thở dài, một chút áp lực và mệt mỏi...

Áp lực

Ai cũng hỏi, làm ở đâu, làm gì, bao giờ lên HN? áp lực kinh khủng . Bố mẹ con bạn thân cũng gọi ní chuyện rất nghiêm túc, tưởng chuyện gì, cuối cùng cũng là công việc.... áp lực. Chị dâu hỏi " sao không lên HN kiếm việc đi? định làm ở đâu?"... Về nhà đối diện với những câu hỏi này làm mình ngột ngạt, trả lời " cháu chưa kiếm đc việc..." Tiền = áp lực. Có chỗ nào sống hok cần tiền chỉ cần tình thương không nhỉ? mình xin 1s...

Sắp lên HN, lại đối đầu với công việc, làm ở đâu, làm ở chỗ nào làm mình mệt, mình muốn ở nhà, mãi mãi....

Tự nhiên thấy ngột ngạt...

I'm.... t... i... r... e... d

Cuộc sống ơi, sao mệt mỏi vậy, tớ thấy mệt mỏi quá, dù chỉ là trong suy nghĩ.

Lại thèm được hét, hét và hét. Ngày mình sinh ra, liệu mình có cố gắng thay đổi được bản thân không? Cố lên, mình sẽ đứng vững khi mình chỉ có 1 mình. Cố lên. Kiên cường và mạnh mẽ nào.

Xin lỗi nhé, những người bạn của tôi, tôi sẽ không thường xuyên liên lạc với các bạn, tôi sẽ không không quan tâm tới các bạn, tôi sẽ chỉ lắng nghe và dõi theo các bạn khi các bạn cần đến tôi nhất. Có lẽ nó rất rất ích kỷ, nhưng tôi thử ích kỷ 1 lần. Tôi sẽ làm được. 1 điều sau khi lên HN tôi sẽ ít liên lạc với các bạn, tôi sẽ ít lang thang với các bạn vì tôi sợ làm ảnh hưởng tới các bạn, tôi sẽ đi một mình, tôi muốn... Không sử dụng đt nữa, để cắt đứt tất cả, thế nhưng lại sợ có điều gì đó sảy ra với người thân, với những người bạn của mình... sau này lại hối hận... Đến 1 lúc nào đó, mình sẽ làm được... và mọi người sẽ quên mình... vì mình là hạt cát 1 hạt cát vô danh mà. 

Vu vơ...

Món quà con hứa dâng Người, là lời hứa sẽ sửa đổi chính mình, để sống hi sinh trong âm thầm khiêm tốn, để tha thiết làm hòa với anh em... Nhưng lạy Chúa, con không vượt nổi chính mình...

Chúa ơi, người bạn trung thành ở bên con mọi lúc mọi nơi ơi... lúc này con cần Người, hơn lúc nào hết, con cần Người, xin Người hãy cất con lên vai Người, xin vực con ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn này, con sẽ sống đẹp lòng Người? con muốn hiến thân, nhưng con chưa đủ can đảm, Chúa ơi... Vì con đã có vết nhơ...

aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa